Khẽ nhắm mắt che đi những tia nắng óng ánh và để cảm nhận chút gió ngang qua. Khẽ giật mình, từ bao giờ chỉ có những thứ xung quanh là bạn, chúng có thể đọc được suy nghĩ, có thể quấn quýt quanh người, chẳng bao giờ làm cho ta chút cảnh giác, sợ sệt.
Có những chiều dang tay hứng những cơn gió trên con đường mòn thưa thớt người qua lại, đôi chân chưa bao giờ biết sự rã rời.
Có buổi lại ngồi trên xe buýt, tựa sát vào ô kính, cảm giác xuyến thấm vào trong nhưng gió thì không, gió buồn cứ lượn lờ ngoài cửa kính, không thể chạm, không thể hân hoan.
Rồi có hôm cửa sổ mở toang, rèm nhè nhẹ phấp phới, gió ùa vào không gian. Một tâm hồn chết lặng, cứ nhìn mãi về chốn nào xa lắm.
Gió ơi! Ta mệt nhoài.
Cuốn đi những giọt nước hư vô.
Hoàng Thiên Vương
Hãy cảmơn bài viết của Admin bằng cách bấm vào "" nhé!!!