Dòng đời đôi khi chảy ngược.... Khó mấy ai có thể nói trước.... Vọng tưởng giấc mơ luôn mãi còn đây nhưng nay lại tan thành bọt nước.... Mới hôm qua trong căn phòng tay tôi còn cầm viết.... Không ngờ hôm nay bình minh vừa lên bạn bè đã dành cho tôi lời tạm biệt.... Không còn hát,không còn viết,không được tâm sự nữa.... Không còn được nói,không còn nhiều lời,không còn láo như xưa.... Tất cả mọi thứ về tôi....ngày mai sẽ là quá khứ... Khi tôi thật sự nói lời giã từ và trở thành kẻ vô tư.... Mang bên mình ký ức xưa lòng tôi chỉ biết ngậm ngùi.... Nhìn lại tất cả mọi người và tôi chỉ biết mỉm cười lần cuối.... Gia đình đứng trước mặt.... Nhưng tôi không rơi nước mắt.... Bạn bè ngày xưa chỉ dành cho tôi 2 từ vắn tắt.... Vĩnh biệt.... Lạnh lùng quay mặt không chút phân vân... Dù biết sau khi quay lưng bên cạnh tôi sẽ không còn người thân... Lạc bước giữa cuộc đời,vô hình như hạt bụi phấn.... Tâm vọng bất giác ra đi hồn vẫn vô tình theo từng nhịp chân....
Cuộc sống vốn dĩ là những nốt nhạc thăng trầm rộng thênh thang.... Lúc dâng tràn..., Khi tan biến rồi lại chìm sâu vào không gian.... Đời người tựa như trang vở.... Đẹp hơn là nhờ ý thơ.... Vậy xin hãy để kỷ niệm dang dở hoạ nét "vương" trong trí nhớ.... Nhớ bữa cơm đơn sơ,.... Do chính tay mẹ của tôi nấu.... Tôi nhớ những đêm đi chơi về khuya khiến cho gia đình mình cải nhau... Nhớ nhớ sân trường, nhớ lớp học ....nơi đã ngủ quên từ lâu... Và ngay lúc này tôi ước gì mọi thứ có thể quay lại từ đầu.... Nhưng mà không.... nhìn lại thực tế đây là cuộc sống.... Khung cảnh bình yên sẽ không bao giờ trở về như tôi từng mong.... Mưa rơi trong vô vọng,.... Cơn gió ngã vào hư không.... Hoài niệm 1 thời Thiên Tử đả không còn đẹp như tôi từng sống.... Đêm tàn,trời sáng...., Xuân đến,đông sang.... Cảnh vật vẫn đứng lặng im chỉ riêng mình tôi ra đi vội vàng.... Có thể dấu chân tôi bước hôm nay sẽ lưu mờ dần theo ngày tháng... Nhưng những ký ức sâu sắc về tôi sẽ mãi gắn liền với thời gian...
Nếu tình bạn đã ngủ yên xin người đừng đánh thức dậy... Hãy để tàn tích hôm nay ... Hoà nhịp theo gió,sánh bước theo mây... Nhưng nếu duyên số đổi thay... Đừng để nước mắt bỏ chạy.... Mà hãy vui mừng vì khi tim bạn vỡ nát họ đã không thấy... Và rồi tôi chợt nhận ra... dư âm ngày xưa nay đã xa.... Bao năm trôi qua vẫn 1 cách sống cô độc không cần ai cả... Không cần làm vua của thiên hạ... Chỉ cần làm vua của chính ta... Cho dù sóng đập biển cạn sương tan tâm vẫn lặng im như phiến đá...
Hãy cảmơn bài viết của Lion_King_Tv bằng cách bấm vào "" nhé!!!